“Con không đồng ý.” Trân Ngọc chảy nước mắt nói: “Cho dù đoàn trưởng Bùi đã kết hôn, nhưng mà doanh trưởng Yến vẫn còn độc thân, sao lại phải giới thiệu một lớp trưởng cho con chứ, con không thèm.”
“Con có tư cách gì mà thèm với không thèm hả?” Đoàn trưởng Vương lập tức nổi giận nói: “Con chỉ là một con ranh ở dưới quê, không có công việc, chỉ mới học hết tiểu học, gương mặt cũng chẳng phải xinh đẹp xuất sắc gì, chú giới thiệu một lớp trưởng cho con cũng đã là chú mặt dày bất chấp tất cả rồi, dựa theo điều kiện của con, cho dù là tìm binh lính bình thường cũng đã là trèo cao rồi. Con còn không tự biết điều muốn dính lấy đoàn trưởng Bùi...”
Nói đến đây, đoàn trưởng Bùi quay đầu mắng vợ của mình: “Nó không có đầu óc, không lẽ em cũng không có não à. Nó bảo em đi là em đi ngay, may mà vợ người ta đến kịp lúc, nếu không anh cũng phải mất mặt theo.”
Chị dâu Vương cũng hối hận: “Đây là lỗi của em, lẽ ra em nên hỏi thăm ý kiến của anh trước, không thể trực tiếp dẫn nó đi được.”
Thấy vợ mình nghiêm túc nhân sai, lúc này đoàn trưởng Vương mới nguôi giận, sau đó lại nhìn về phía Vương Trân Ngọc: “Doanh trưởng Yến không phải người mà con có thể tơ tưởng. Trong bộ đội chúng ta có biết bao nhiêu lính văn nghệ và quân y xinh đẹp mà người ta còn không ưng kia kìa, con hơn mấy người đó được chỗ nào? Có mộng tưởng hão huyền thì cũng không đến mức đó. Chuyện xem mắt này do chú sắp xếp, nếu con chịu đi xem mắt thì chú sẽ sắp xếp cho con đi xem mắt, nếu không thích thì chú mua vé xe cho con, con lập tức cút về quê ngay, cha con thích kiếm cho con loại người nào thì đi mà tự tìm.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây