Bùi Chính Hòa và Ân Ngọc Lỗi cùng nhau về nhà, vừa vào phòng đã ngửi được mùi thơm, Ân Ngọc Lỗi đổi giày lẹp xẹp chạy đến trước bàn, vui vẻ hô to: “Đồ ăn giết heo, ông nội, đây là đồ ăn giết heo mà con từng ăn lúc ở Đông Bắc.”
Ông cụ Bùi đổi giày xong nhìn thoáng qua bàn cơm: “Ui cha, đồ ăn trưa hôm nay phong phú ghê.”
Dì Thái đặt mấy cái bánh nướng mà Ân Ngọc Dao đưa lên đĩa rồi bưng lên bàn, cười tủm tỉm nói: “Tôi đã làm đồ ăn sắp xong rồi Ngọc Dao lại gọi điện thoại đến, nói trong nhà không có nhà kho, trong nhà còn cải trắng ăn không hết lại không có chỗ để. Mấy ngày trước khai giảng này con bé lại có rảnh nên tìm người về nhà xây ba căn phòng ở ngoài sân làm nhà kho. Người làm việc nặng cần phải ăn no, tuy rằng ở Bắc Kinh chúng ta mua thịt không cần phiếu, nhưng mỗi ngày đi xếp hàng cũng rất tốn công, Ngọc Dao dứt khoát đến nông thôn mua nguyên con heo về tìm người giết, lại vừa khéo đổi ít dưa chua của nhà người ta, lần này cố ý làm đồ ăn giết heo mời ông ăn thử đó.”
“Ngoại trừ mấy món ăn này ra, Ngọc Dao còn mang xương sườn, xương đùi, còn có một ít thịt ngon nữa, tôi đều bỏ hết trong sọt tre để ngoài sân rồi.” Dì Thái nói xong lại lấy một chung rượu đến cho ông cụ Bùi nói: “Hôm nay ăn đồ ăn do cháu dâu mang đến, lão thủ trưởng phải uống một chén mới được.”
Ông cụ Bùi rửa tay xong gọi Ân Ngọc Lỗi đến ngồi xuống bàn, đầu tiên là gắp một khúc xương ống ngập tủy cho cậu bé, sau đó mới gắp một đũa cho mình nếm thử, gật đầu lia lịa nói: “Thịt heo hầm dưa chua ngon thật đó.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây