Ân Ngọc Dao nghe được tiếng nói của cô ấy quay đầu nhìn lại, lập tức mỉm cười: “Em dậy rồi à? Chỗ này không cần em giúp, trong nồi còn chừa cơm cho em đó, em mau đi ăn đi.”
Vu Yến Tú nhìn con heo mập ít nhất bốn trăm cân này, nhịn không được nuốt nước miệng, thuận miệng nói: “Nếu như mà ở nông trường thì quá tốt rồi, con heo mập này hầm lên, cơm giết heo chắc chắn sẽ rất thơm ngon.”
Ân Ngọc Dao thần bí cười cười, như ám chỉ gì đó mà nói: “Em đi vào phòng bếp xem trước đi.”
Vu Yến Tú có chút khó hiểu, nhưng mà nghĩ ăn cơm xong sớm cũng có thể phụ giúp cô làm việc, cũng không hỏi kỹ hơn, chậm chậm về phía phòng bếp. Chờ mở cửa phòng bếp ra, Vu Yến Tú đã ngửi được mùi vị quen thuộc. Cô ấy dựa theo mùi hương tìm kiếm, không ngờ lại nhìn thấy trong chậu có chừng mười mấy bó dưa chua vàng vàng giòn giòn.
Vu Yến Tú nhìn dưa chua, vui vẻ cười không ngậm được miệng. cô ấy còn tưởng rằng năm nay rời khỏi nông trường rồi sẽ không thể ăn được cơm giết heo, không ngờ còn chưa đến ăn tết thì đã ăn được rồi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây