“Dạ biết rồi!” Ân Ngọc Lỗi dùng giọng nói trong trẻo đáp lại, hai mắt nhìn chằm chằm vào nắp nồi. Tuy rằng buổi trưa cậu nhóc đã được ăn thịt bò đỡ thèm rồi, nhưng mà không thể không nói, xương sườn cũng rất dễ dàng kích thích sự thèm thuồng của người ta. Nhất là khi chị gái nấu cơm đã bỏ thêm rất nhiều gia vị vào, nào là dầu rồi còn có đường, còn vô cùng kỹ lưỡng mà trụng sơ thịt trước, mùi thơm này còn thơm hơn lúc trước mẹ dùng lửa to hầm nữa.
Lúc Ân Ngọc Dao đi ngang qua người Lý Thúy Như, Lý Thúy Như nhìn chằm chằm vào gương mặt nhỏ trắng nõn của Ân Ngọc Dao, vẻ mặt “tiều tụy” “giống như bệnh nhân” gì đó đều đã biến mất sạch sẽ, bà ta biết ngay là con ranh con này giả vờ mà.
Trong lòng Lý Thúy Như hận muốn ăn tươi nuốt sống Ân Ngọc Dao, nhưng nếu bàn về chuyện đánh nhau, Ân Ngọc Dao đánh nhanh, chuẩn lại còn ác. Bọn họ đánh nhau hai lần đều là bà ta bị đánh, lần trước bị đá bay lần này lại bị gậy đánh, bà ta không có chút sức phản kháng nào cả, nếu thật sự chọc điên Ân Ngọc Dao, bà ta sẽ còn bị đánh tiếp. Nếu bàn về danh tiếng, hiện tại ở trong thôn này, bà ta chính là “phần tử xấu” bị mọi người đòi đánh”, người ta là con cái của anh hùng bị ăn hiếp, hai người mã cãi nhau thì từ thôn trưởng đến hàng xóm, sẽ không có ai đồng ý giúp đỡ bà ta cả.
Lý Thúy Như hiếm khi mà nhận rõ hiện thực, không dám lắm miệng thêm, sau khi Ân Ngọc Dao đi về phòng, bà ta hít vài hơi thật sâu, ngửi mùi thơm trong không khí, sau đó mới ôm cái bụng xẹp lép của mình quay về phòng phía đông.
Ân Đại Thành cũng ngửi được mùi thơm ở bên ngoài, nhìn thấy Lý Thúy Như đi ra ngoài quay về sắc mặt lại càng tệ hơn, cũng muốn dỗ bà ta một chút: “Nếu em muốn ăn thịt thì anh đi mua một ít về cho em ăn.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây