Ân Ngọc Dao muốn cầm lấy hai cái túi hành lý trong tay cô ấy, nhưng Vu Yến Tú chỉ đồng ý cho cô một cái, sau đó ôm lấy tay Ân Ngọc Dao, ríu rít nói: “Sau khi chị rời đi rồi em vẫn nghe lời chị nói, mỗi ngày sáng tối đều uống sữa bò, còn tìm chị Ngọc Mai đổi trứng gà, hai ngày ăn một quả, cuối cùng lại cao thêm hai centimet, hiện tại em đã một mét sáu mươi hai rồi.”
“Tuy rằng sau này em không cao lên nữa, nhưng mà uống sữa bò ăn trứng gà, em còn nghe lời chị nói, khi đi ra ngoài làm việc còn đội mũ rơm, da cũng không còn đen như lúc trước nữa, hiện tại em là người trắng nhất ký túc xá đó.”
“Lần này nông trường chúng ta có chín người thi đậu, bốn người thi đậu khoa chính quy, năm người đậu chuyên ngành. Thường Nhạc Ngữ không thông qua kỳ thi tuyển chọn trong tỉnh, khóc lóc quá trời, chị cũng biết chị ấy là người muốn rời khỏi nông trường nhất mà. Nhưng mà lúc em đi, chị ấy hỏi mượn sổ ghi chép và tài liệu học tập của em. Thật ra không chỉ chị ấy mà còn có rất nhiều người muốn mượn, cho nên em đưa hết sổ ghi chép và tài liệu học tập cho bí thư Mã, để ông ấy thống nhất phân chia cho mọi người. Chờ sao chép được một phần rồi sẽ lập tức gửi sổ ghi chép và tài liệu về cho em, dù sao thì đây cũng là tâm huyết em tích lũy trong mấy năm qua, em cũng không nỡ cho đi luôn...”
Dọc theo đường đi Vu Yến Tú ríu rít báo cáo cho Ân Ngọc Dao nghe tất cả mọi chuyện trong nông trường, Ân Ngọc Dao vẫn luôn mỉm cười lắng nghe cô ấy kể lại tình huống trong nông trường. Hai người đi đến trước cửa nhà, Ân Ngọc Dao mở cửa nhà ra, Vu Yến Tú đi vào nhìn thấy căn nhà xinh đẹp này, không khỏi “woa” lên một tiếng: “Chị Ngọc Dao, nhà ngói của chị đẹp thật đó.”
Sau khi Ân Ngọc Dao và Bùi Vân Thánh kết hôn xong đã dọn đến căn nhà hai cổng này, hiện tại đã hơn nữa năm, nhà mới được sắp xếp theo đúng ý của bọn họ. Năm nay vừa vào thu Ân Ngọc Dao đã đóng tiền khí sưởi, cả nhà đều có khí sưởi, hiện tại không cần phải dậy sớm đốt địa long nữa rồi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây