Buổi trưa tuy rằng bốn món ăn rất nhiều, nhưng mà dưới tình huống hia chị em ăn uống thỏa thích thì vẫn ăn sạch sẽ. Buổi chiều Ân Ngọc Dao tranh thủ lúc Ân Ngọc Lỗi đi ra ngoài chơi, từ trong viện bảo tàng xách ra hai cân xương sườn đã cắt sẵn và một túi gạo kê ra ngoài.
Ân Ngọc Lỗi về nhà nhìn thấy thau đựng nước trong nhà đang ngâm xương sườn, hai mắt trở nên đăm đăm, Ân Ngọc Dao thong thả ung dung mà nói ra lý do y như cũ: “Hồi trưa dì Trần mang đến đó, hiện tại trời nóng quá, không để lâu được, tối nay chị làm thịt kho tàu cho em ăn.”
“Trời đất ơi, cuộc sống ngày hôm nay thật sự quá tốt đẹp.” Tiểu Lỗi dại ra, hai mắt mơ màng: “Sáng thì được ăn mì, trưa ăn cơm trắng với thịt bò, tối thì ăn xương sườn, hoàng đế ngày xưa có phải cũng sống cuộc sống như thế không?”
Ân Ngọc Dao buồn cười, cười tít cả mắt: “Rời xa hai người ở phòng phía đông kia, sau này mỗi ngày hai chúng ta đều sẽ sống rất tốt, hiện tại là lúc em đang phát triển, phải ăn cho nhiều vào.”
Ân Ngọc Lỗi có chút xấu hổ lộ ra má lúm đồng tiền: “Ăn một lần hai lần là Tiểu Lỗi đã thỏa mãn lắm rồi, trong thôn có rất nhiều bạn chưa từng được ăn món ngon như thế, em đã có lộc ăn lắm rồi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây