Kết hôn xong ở nhà nửa tháng, Bùi Vân Thánh đã phải quay về bộ đội. Nhưng mà cũng may hiện tại bộ đội ở khu vực ranh giới Bắc Kinh, mỗi tuần đều có thể về nhà một lần.
Mùa xuân khai giảng, Ân Ngọc Lỗi học tiểu học ở trường cạnh đại viện. Bình thường ông cụ Bùi ở nhà một mình, ngoại trừ chơi cờ với ông yến và đi dạo khắp đại viện thì không còn chuyện gì khác để làm, già rồi luôn muốn trong nhà náo nhiệt một chút, trực tiếp đích thân đến tìm hai chị em Ân Ngọc Dao và Ân Ngọc Lỗi, thương lượng với hai người bọn họ, để Ân Ngọc Lỗi ở nhà ông ấy, ông ấy có rảnh có thể đưa đón cậu bé đi học, dì Thái ở nhà nấu cơm cũng rất ngon.
Ân Ngọc Lỗi đã sắp mười tuổi, không còn là bé con suốt ngày thích dính lấy chị. Cậu bé biết mỗi ngày chị có rất nhiều chuyện phải làm, nếu cậu bé ở nhà ngược lại sẽ lãng phí rất nhiều thời gian của cô, dù sao thì mỗi tuần chị đều sẽ đến thăm ông Bùi hai ba lần, cậu bé vẫn có thể gặp được chị. Hơn nữa lúc trước trong khoảng thời gian ăn tết, hai “cậu cháu” Ân Ngọc Lỗi và Bùi Chấn Hồng vẫn luôn ở lại trong nhà ông cụ Bùi, cũng không sợ, cậu bé còn rất thích sống chung với ông cụ, học chơi cờ với ông ấy, nghe ông ấy kể chuyện đánh giặc thời xưa.
Việc này cứ quyết định thế đi, Bùi Chính Hòa đón Ân Ngọc Lỗi về nhà, mỗi ngày sáng sớm, buổi trưa và buổi tối đều có thể nhìn thấy bóng dáng của một già một trẻ này trong đại viện, hai người ở chung rất hòa hợp.
Ân Ngọc Dao có thời gian rảnh đúng là cũng có chuyện quan trọng phải làm, hiện tại tuy rằng đã ổn định, cũng lần lượt sửa lại án xử sai, nhưng mà mười năm trước ảnh hưởng quá lớn, đại đa số mọi người vẫn cứ còn trong giai đoạn quan sát đối với các loại quy tắc mới trong xã hội.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây