Dạo gần đầy Ân Ngọc Dao cũng có chút thiệt thòi về phương diện ăn uống, ăn một miếng thịt bò lại ăn một miếng cơm, lập tức cảm thấy thế giới này quá tốt đẹp. Chỉ ăn trong chốc lát, Ân Ngọc Dao gắp rau xanh ăn mới phát hiện Tiểu Lỗi đang bưng chén cười ngu, cơm và thịt bò trong chén lại chưa từng bị đụng vào. Cô nhìn Tiểu Lỗi, có chút lo lắng hỏi: “Lỗi Nhi, em có bị làm sao không?”
“Em không sao hết chị.” Ân Ngọc Lỗi cười ngây ngô: “Em cứ có cảm giác như mình đang nằm mơ vậy, muốn giấc mơ này kéo dài lâu một chút.”
“Đồ ngốc.” Ân Ngọc Dao có chút chua xót, cô gắp mấy đũa thịt bò bỏ vào chén cơm của cậu bé, cố ý hù dọa: “Em ăn nhanh đi, lát nữa nó nguội sẽ không còn ngon như thế nữa đâu.”
Vừa nghe thế, Ân Ngọc Lỗi lập tức lấy lại tinh thần, không ngẩn người nữa, nhưng mà cậu bé vẫn vô cùng thành kính mà nhét miếng cơm đầu tiên vào miệng, nhắm mắt lại cẩn thận nhai nuốt, lại nhét một miếng thịt bò vào miệng cẩn thận nếm, hai mắt sáng lên nhìn Ân Ngọc Dao nói: “Ăn ngon quá! Ngon y hệt như cái bánh bao em được ăn mấy ngày trước vậy.”
Ân Ngọc Dao cười nhìn cậu bé: “Sau này em sẽ còn được ăn nhiều món ngon hơn nữa.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây