Giường sưởi vô cùng ấm áp, khí sưởi ở trong phòng cũng rất ấm, tóc của bà ngoại Hàn lại không quá nhiều, không bao lâu sau đã khô. Ngồi xe lửa hai ngày, cho dù là vé giường nằm thì chân cũng hơi sưng lên, hơn nữa buổi tối hôm nay ăn nhiều đồ ăn, sau đó tắm nước ấm, nói chuyện trong chốc lát bà ấy đã cúi đầu gật gà gật gù ngủ gật.
Mấy người thấy thế vội khiêng bàn giường đất xuống, Trần Thục Hoa đỡ bà ngoại, Ân Ngọc Dao khiêng đệm chăn đến trải ra cho bà ấy, lúc đang định đỡ bà ngoại Hàn nằm xuống thì bà ấy đột nhiên bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn về phía mấy người trước mặt, có hơi ngơ ngác hỏi: “Lúc nãy bác nói đến đâu rồi nhỉ?”
Trần Thục Hoa cười nói: “Bác gái, bác từ Nam Đức đến đây cũng mệt rồi, mau đi ngủ đi, chờ ngày mai lại nói.”
Bà ngoại Hàn cố gắng mở to mắt, còn muốn nói chuyện tiếp, nhưng mà chờ nằm xuống đã lập tức ngáy rung trời.
Mấy người bọn họ dọn dẹp phòng một chút rồi tắt đèn ra ngoài, Trần Thục Hoa nhìn Ân Ngọc Dao và Trần Thu Lệ chụm đầu rù rì rủ rỉ với nhau, biết tối nay hai người bọn họ chắc chắn sẽ có rất nhiều chuyện để nói, không khỏi dặn dò: “Đừng có nói chuyện khuya quá đó, đi ngủ sớm, ngày mai còn có rất nhiều thời gian để nói chuyện.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây