Ông nội của Triệu Nhã Lệ là chiến hữu của Bùi Chính Hòa, ông cụ Triệu đến đại viện ở, Triệu Nhã Lệ thì dẫn theo Tiểu Phàm và cậu cả Hàn, cậu hai Hàn đến nhà nghỉ gần đó ở lại.
Đây là lần đầu tiên cậu cả Hàn và cậu hai Hàn đi xa nhà, bình thường nơi xa nhất mà bọn họ đi chính là thành phố, còn chưa đi được mấy lần. Lần này thì hay rồi, trực tiếp đi thẳng đến Bắc Kinh luôn. Vừa lên xe lửa, mọi người cảm thấy hai mắt mình cũng không còn đủ dùng, nhìn đâu cũng thấy mới lạ.
Bùi Vân Thánh cố ý từ bộ đội chạy về đón, gọi Yến Minh Hi và mấy chiến hữu khác cùng nhau lái mấy chiếc xe đưa bọn họ từ nhà ga về nhà nghỉ. Trên đường đi còn cố ý đi đường vòng, đi ngang qua quảng trường Thiên An Môn, để mấy người nhà ở quê nhìn cho đã trước.
Trước kia cho dù có nằm mơ bà ngoại Hàn cũng không ngờ rằng mình có thể đến Bắc Kinh. Tuy rằng năm ngoái bà ấy đã bắt đầu may quần áo mới, chuẩn bị đồ đạc, nhưng chờ đến khi lên xe lửa vẫn còn hốt hoảng cảm thấy không chân thật. Đến tận bây giờ, bà ấy đã nhìn thấy Thiên An Môn ở ngay trước mặt mình, lập tức rơi nước mắt, liên tục vỗ đùi con trai cả nói: “Thằng cả, đời này mẹ coi như không sống uổng rồi, có thể hưởng phúc cháu ngoại, còn được đến tận Bắc Kinh. Chỉ tiếc cho con gái của mẹ, nếu nó mà còn sống đến ngày hôm nay, không biết nó sẽ vui vẻ đến cỡ nào.”
Cậu hai Hàn nắm lấy tay bà cụ an ủi nói: “Trước khi con đi đã đốt giấy tiền báo cho chị con rồi, chị ấy chắc chắn đã biết. Mẹ đó, nhất định phải tham quan luôn phần chị ấy, chờ đến khi về rồi lại kể lại cho chị ấy nghe.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây