Ân Ngọc Dao lười đi xã giao với hai tên đàn ông xa lạ, cười tủm tỉm vỗ vào túi xách, uyển chuyển từ chối nói: “Sáng nay tôi có mang theo hai cái bánh bao, lát nữa ăn bánh uống nhớ là được rồi. Hai người cứ đi xử lý chuyện của mình đi, không cần để ý đến tôi. Tôi muốn tranh thủ lúc này đi đóng gói vài thứ, chờ đến buổi chiều xe lừa đến, sẽ mang một ít về nhà.”
Trần Tam thấy thế cũng không khuyên nhủ nữa, một lúc sau mang một chậu than đến, tránh cho Ân Ngọc Dao ở nơi này bị lạnh sinh bệnh.
Nghe tiếng bước chân của Trần Tam rời đi, Ân Ngọc Dao nhanh chóng khóa cửa lại đi thẳng xuống hầm. Đầu tiên cô cẩn thận cất đồ sứ và tranh chữ ở bên trong vào viện bảo tàng. Có lẽ tổ tiên của ông Kim này chính là hoàng thân quốc thích gì đó, mấy món đồ sứ này đều là quan diêu cực phẩm, càng hiếm có hơn chính là được cất giấu rất cẩn thận, không hề có chút dấu hiệu trầy xước gì cả, mỗi một món đều có chất lượng vô cùng hoàn mỹ. Mấy bức tranh chữ kia đại đa số thuộc về thời nhà Tống và nhà Minh, toàn là các tác phẩm của những nhân vật lịch sử nổi tiếng, lại chờ thêm hai ba mươi năm, bất cứ một bức tranh họa nào ở nơi này đều sẽ có giá trị trên ngàn vạn.
Ân Ngọc Dao thu hết toàn bộ mấy thứ trong này vào trong viện bảo tàng, dù sao “gửi” đồ ở nơi này chỉ là để giấu tai mắt người khác, nếu chở hết toàn bộ đi thì quá dễ gây chú ý, nhưng đặt ở đây không ai trông coi thì cô cũng không yên tâm, mấy thứ này cho dù mất đi một thứ nào đó thì cô cũng đều sẽ đau lòng khóc chết mất.
Mấy cái ghế dựa dễ dàng mang đi thì cô đều dùng đệm rơm trói lại, sau đó vào viện bảo tàng tìm mấy món đồ sứ hiện đại có hình dáng khá giống ra, dùng đệm cỏ phủ ở bên ngoài, làm dáng cho người khác xem. Sau đó mới đi vào viện bảo tàng rửa tay, vào nhà ăn ăn một chén cháo, hai cái bánh bao thịt rồi lại vội vội vàng vàng chạy ra, để tránh cho bên ngoài có người đến cô lại không nghe được.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây