Trần Tam nghe thế thở phào nhẹ nhõm, nếu như cũng là người một nhà với cậu thanh niên che mặt ngày hôm qua, chứng minh bọn họ vẫn cứ hứng thú với đồ nội thất trong nhà họ Kim, nói không chừng còn có thể bán đi thêm vài món.
Lúc này Trần Tam cũng không chần chừ nữa, trực tiếp bảo Lý Nhị đi phụ mình khiêng tủ quần áo ra, dẫn Ân Ngọc Dao đi vào hầm xem đồ cất giữ. Ân Ngọc Dao đã nghe Bùi Vân Thánh kể lại tình huống rõ ràng rồi, cô cũng trực tiếp cầm một cái đèn pin trong viện bảo tàng ra, ánh sáng càng sáng hơn, có thể nhìn càng rõ ràng hơn.
Vừa đi vào, Ân Ngọc Dao đã bị một cái ghế dài khảm ngọc trai bằng gỗ tử đàn hấp dẫn. Cô nhích lại gần cầm đèn pin quan sát, cẩn thận thưởng thức hoa văn chim hoa cá trùng xinh đẹp điêu khắc ở bên trên, nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn trên đó, lại xem cẩn thận, cái này có thể nói là không hư hao gì, không hề bị trầy xước gì cả.
Trần Tam thấy cô quan sát rất cẩn thận, có chút đắc ý nói: “Mấy thứ này đều là đồ cổ chính hiệu, từ thời vua Càn Long, cho dù là tay nghề hay là nguyên vật liệu thì cũng đều là hàng tốt nhất.”
Trên mặt Ân Ngọc Dao không có bất cứ biểu cảm dư thừa gì, nhưng mà trong lòng lại không nhịn được âm thầm gật đầu, chỉ cần nhìn thoáng qua nơi đây toàn là đồ nội thất cực phẩm làm từ gỗ tử đàn, lại nhìn tay nghề điêu khắc, vô cùng xinh đẹp. Xem ra ở những năm vua Càn Long, có lẽ gia đình này cũng phải là hoàng thân quốc thích mới có thể sống giàu có như thế này.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây