Hiện tại phạm vi cư trú trong Bắc Kinh khá tập trung, mấy gia đình cách nhau không xa, Bùi Vân Đóa chỉ cần được nghỉ là sẽ lập tức chạy đến tìm Ân Ngọc Dao, hẹn cô đi dạo phố mua đồ tết.
Đối với một cậu nhóc ở tuổi Ân Ngọc Lỗi thì cậu bé chẳng có hứng thú với việc đi dạo phố, sau khi được Bùi Vân Thánh dẫn đi Thiên An Môn ngắm cảnh chụp ảnh xong thì không muốn đi đâu nữa, mỗi ngày đi theo Ngô Đan Thanh chạy về nhà ông Bùi. Mỗi ngày Tưởng Ngọc Bình cũng dẫn theo con gái và cháu nội sang, hai đứa nhỏ chơi chung với nhau, cũng không cần người lớn phải nhọc lòng.
Ăn tết hàng hóa cung ứng sung túc, mỗi ngày dì Thái đều thay đổi món ngon nấu cho hai đứa nhỏ ăn, dụ dỗ hai đứa nhỏ vui vẻ đến mức quên cả trời đất, đều không muốn về nhà, ông cụ Bùi dứt khoát giữ hai người bọn họ ở lại để, đỡ mắc công người lớn mỗi ngày đều phải đón đến, ông cụ nghe được trong nhà ồn ào náo nhiệt cũng vui vẻ.
Bùi Vân Thánh cũng rất muốn đi dạo phố cùng với Ân Ngọc Dao, nhưng mà lại không giành lại Bùi Vân Đóa, anh dứt khoát bắt đầu chuẩn bị công việc trang hoàng nhà cửa. Gần cuối năm, chắc chắn không có ai làm việc, nhưng anh lại có thể suy nghĩ trước xem nên bày trí nhà cửa như thế nào, cần chế tạo những thứ gì.
Ở bên nhau Ân Ngọc Dao lâu như thế, Bùi Vân Thánh biết cô thích những thứ cũ xưa. Trước khi trong thời kỳ đặc biệt, mấy thứ này đều thuộc về tứ cựu, có người sợ gây phiền phức đến gia đình nên đề đập phá đốt cháy hết, có người không nỡ thì đều chông đi, có gia đình thì lại bị kéo đến trạm thu mua phế phẩm bán.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây