Tuy rằng trên bàn ăn đại đa số đều là người xa lạ, nhưng mà hai bên Ân Ngọc Lỗi một bên là bạn nhỏ thích dính lấy mình, bên còn lại là chị gái, vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy Ngô Đan Thanh – người mà khoảng thời gian qua đối xử với cậu bé như mẹ ruột, Ân Ngọc Lỗi cũng không cảm thấy lúng túng hay khó xử cái gì. Hơn nữa từ sau khi Ân Ngọc Dao xuyên đến nơi này cũng được ba năm, Ân Ngọc Lỗi không thiếu ăn không thiếu mặc, lại đi theo chị vào nam ra bắc mở mang tầm mắt, nói chuyện và hành vi đều tự nhiên hào phóng, lại còn xinh đẹp, mọi người đều rất thích cậu bé, đến cả ông cụ Bùi cũng đích thân gắp xương sườn bỏ vào chén cậu bé hai lần, để cậu bé ăn nhiều hơn.
Hai đứa nhỏ ăn một lúc là đã thấy no, nắm tay chạy đến bên cạnh chơi. Ân Ngọc Lỗi không mang theo các loại súng gỗ ở quê đến, nhưng mà trong khoảng thời gian này cậu bé đi theo Bùi Vân Thánh học tập gấp súng giấy, lập tức hỏi dì Thái trong nhà có giấy bỏ đi hay không.
Dì Thái trực tiếp lấy mấy cuốn vở mà Bùi Vân Thánh đã từng viết lúc đi học đưa cho hai đứa Ân Ngọc Lỗi, ai người ngồi tựa vào bàn trà trong phòng khách chơi, một đứa nhỏ thì vừa gấp giấy vừa lải nhải chỉ dẫn, đứa con lại thì đan bàn tay múp thịt lại với nhau, chống cằm nhìn chằm chằm không chớp mắt.
Một tiếng đồng hồ sau, trên bàn trà không chỉ có hai cây súng giấy mà còn có ếch xanh, hạc giấy, hồ ly, con thỏ...
Bùi Chấn Hồng nâng từ thứ một lên lòng bàn tay xem, lại cẩn thận buông xuống, ánh mắt khi nhìn về phía Ân Ngọc Lỗi tràn ngập sùng bái: “Cậu Bùi, cậu giỏi quá.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây