Khung cảnh quen thuộc này giống như xuyên qua thời không, trùng điệp ở bên nhau.
Ngô Đan Thanh nhìn thấy mắt Ân Ngọc Dao rưng rưng, không khỏi nhớ đến thân thế của Ân Ngọc Dao do con trai kể, bà ấy có chút đau lòng, nhưng mà lại biết lúc này cũng không phải là lúc khuyên giải an ủi cô, chỉ giả vờ như không nhìn thấy, quay đầu sờ đầu Ân Ngọc Lỗi, nhẹ nhàng nói: “Dì cũng chuẩn bị phòng cho Ngọc Lỗi, dì dẫn Ngọc Lỗi đi xem nha.”
Con nít cực kỳ nhạy cảm với sự thiện ác của người lớn, nhất là đứa trẻ từng trải qua biến cố gia đình như Ân Ngọc Lỗi. Cậu bé có thể cảm nhận được Ngô Đan Thanh thật lòng thích mình, thậm chí đã quên mất chuyện mình từng nói muốn ngủ chung với Bùi Vân Thánh, ngoan ngoãn mà nắm lấy bàn tay của Ngô Đan Thanh.
Ngô Đan Thanh dẫn cậu bé đến căn phòng bên cạnh, căn phòng giống hệt nhau chỉ có điều drap trải giường và vỏ chăn không giống nhau, là màu xanh da trời, trên tủ lùn đầu giường đặt một ly nước mới, bên trên ấn hoa văn hình tề thiên đại thánh trong truyện tranh.
Ân Ngọc Lỗi vừa nhìn thấy là thích ngay, mặt đỏ bừng, hai mắt sáng rực lên.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây