Lý Thu Sinh có chút kinh ngạc nhìn Ân Ngọc Dao: “Bạn Trai cô còn trẻ mà đã lên đến chức đoàn trường, vậy chắc phải lập được không ít công lao đúng không?”
Ân Ngọc Dao thở dài, có chút đau lòng mà bẻ ngón tay đếm: “Tôi quen biết anh ấy chưa được hai năm, trong khoảng thời gian này anh ấy cứu một đám cháy rừng lập được công huân hạng nhất, diễn tập quân sự lập được công huân hạng hai, trận chiến tranh vừa rồi lại lập thêm được một công huân hạng nhất nữa. Trong lần cứu hỏa kia, toàn bộ cánh tay và xương bả vai của anh ấy đều bị cây cối đập gãy xương, nhưng mà cứu được hai người, còn thành công dẫn theo các công nhân viên chức và người nhà ở lâm trường thoát khỏi biển lửa thành công.”
Lý Thu Sinh vô cùng kính nể gật đầu nói: “Đây đúng là một anh hùng, Ngọc Dao tìm được một người bạn trai rất tốt.”
Trong mắt xã trưởng Vương cũng tràn ngập khen ngợi: “Chúng ta cũng phải ủng hộ quân nhân và gia đình, tôi cảm thấy kế hoạch công việc của chủ nhiệm Lý dành cho đồng chí Ân là khá tốt, cứ dựa theo lời chủ nhiệm Lý nói đi.”
Ra khỏi văn phòng, Lý Thu Sinh dẫn theo Ân Ngọc Dao đi lãnh truyện tranh mẫu cuốn Các thanh niên tri thức ở vùng hoang dã Phương Bắc mà Ân Ngọc Dao sáng tác. Ông ấy tự lái xe, lần này lại trực tiếp đưa cô về nhà, sách mẫu có nhiều hơn nữa thì cũng không sợ là mang về không được.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây