Ân Ngọc Dao ôm cánh tay nhìn ông ta: “Mỗi tháng cha nuôi tôi đều sẽ trích năm đồng tiền lương gửi về cho bà ta, bà ta khám bệnh hết bao nhiêu tiền? Tôi có thể đến bệnh viện huyện điều tra.”
Vương Quốc Phát không dám hé răng, bà già kia ở nhà bị ngã, đầu chảy không ít máu. Ông ta nghĩ đi bệnh viện ít nhất cũng mất vài đồng tiền, ông ta tiếc tiền nên chỉ đi tìm bác sĩ trong thôn mua vài liều thuốc bột bôi lên, ai mà ngờ mới mấy ngày bà ta đã tắt thở rồi.
Nếu như ông ta gặp Ân Ngọc Dao một mình thì đã thẹn quá hóa giận nhào lên đánh cô từ lâu rồi. Nhưng mà hiện tại hai bên trái phải cô đều có một thanh niên trẻ tuổi đứng canh. Tuy rằng người bên trái không nói tiếng nào, nhưng mà ánh mắt cũng chẳng phải loại người hiền lành gì, chắc cũng lợi hại chẳng kém gì người đứng bên phải.
Từ trước đến này Vương Quốc Phát chỉ biết ăn hiếp người nhà, ông ta đã biết Bùi Vân Thánh ghê gớm đến mức nào, đương nhiên không dám chống đối với Ân Ngọc Dao, chỉ có thể cắn răng tiếp tục ngang ngược: “Dù sao ít nhất cũng cần mười đồng, không có tiền không thể hạ táng.”
Ân Ngọc Dao khẽ hừ một tiếng, nếu cô là Vương Quốc Khánh thì cứ để mặc cho bà già kia phơi thây hoang dã, ai thích hạ táng thì hạ táng, không thì thôi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây