Ân Ngọc Dao rót cho mỗi người một ly trà, lại mang hạt dưa, kẹo ra đãi khách, cô thì kéo Trần Thu Lệ đi vào phòng sách ngồi trên giường nhỏ, còn tri kẻ mà đóng cửa lại.
Bùi Vân Thánh chấp nhận số phận mà bưng hạt dưa và kẹo ra ngồi nói chuyện với Lương Chí Quốc, cũng may mà Yến Minh Hi cũng có hứng thú với máy móc, ba người nói chuyện với nhau cũng rất nói nhiệt.
Trong phòng, Ân Ngọc Dao và Trần Thu Lệ dựa vào gối ôm cực to mà Ân Ngọc Dao cố ý chế tạo, lặng lẽ nói chuyện với nhau, Trần Thu Lệ khẽ hỏi nhỏ: “Ngọc Dao chắc nhà bạn trai của cậu giàu lắm đúng không, mời nhiều người như thế đến Bắc Kinh, còn chi trả cả tiền vé xe lửa đi lại và tiền trọ, tính ra là không ít tiền đó. Cậu đã tiếp xúc với người nhà anh ấy chưa? Có dễ ở chung không?”
Ân Ngọc Dao nửa nằm trên giường, nhắm mắt lại nói: “Tớ gọi điện thoại nói chuyện với mẹ anh ấy một lần rồi, cũng có viết thư cho nhau, thông qua nội dung trong thư thì có thể thấy bà ấy là một người rất thông tình đạt lý, có cảm giác là một người phụ nữ đầy trí thức và dịu dàng. Bà ấy nấu ăn ngon lắm, làm mỡ cua siêu ngon, bà ấy còn gửi nguyên một thùng mỡ cua do bà ấy tự làm đến Đông Bắc cho tớ nữa đó.”
“Còn chuyện tình huống trong nhà anh ấy thì thật ra bọn tớ còn chưa cẩn thận trò chuyện với nhau nữa. Tớ chỉ biết nhà tổ của anh ấy ở Bắc Kinh, lúc trước cha mẹ anh ấy đến thành phố chúng ta làm việc mấy năm, sau đó lại được điều động đến Thượng Hải.” Ân Ngọc Dao hơi khựng lại, sau đó lại bổ sung thêm một câu: “Nhà cha mẹ và nhà ông nội anh ấy đều có điện thoại.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây