Ân Ngọc Dao thấy thế quay đầu nhìn Bùi Vân Thánh, Bùi Vân Thánh cười gật đầu nói: “Nghe lời chị Lệ Lệ đi, ông Triệu và chị Lệ Lệ không phải người ngoài, trong lòng anh thì cũng không khác gì chị ruột và ông nội ruột của anh.”
Ân Ngọc Dao nghe vậy cũng lập tức đồng ý ngay: “Vậy làm phiền chị Lệ Lệ rồi.”
“Không có gì phiền cả.” Triệu Nhã Lệ thuận thế đứng lên nói: “Vậy hai đứa dọn dẹp nhà cửa trước đi, chị quay về nấu cơm. Ông nội của chị đi ra ngoài dạo rồi, chờ lát nữa sẽ về, lát nữ chị sẽ bảo Tiểu Phàm đến gọi mấy đứa sang ăn cơm.”
Nhìn theo Triệu Nhã Lệ đi ra ngoài, Ân Ngọc Dao và Bùi Vân Thánh quay sang nhìn nhau, nhịn không được mỉm cười, ngẫm lại thì duyên phận của hai người bọn họ thật sự là tuyệt vời đến mức không còn gì để tả.
Chờ Triệu Nhã Lệ nấu cơm xong, Ân Ngọc Dao và Bùi Vân Thánh cũng đã cùng nhau dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp, Tiểu Phàm đã năm tuổi ôm theo búp bê chạy đến, dùng giọng nói ngọt ngào ngoan ngoãn nói: “Cậu Vân Thánh, dì Ngọc Dao, mẹ con gọi cậu và dì sang ăn cơm.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây