Trần Thục Hoa thậm chí không rảnh lo An An, vội vàng bảo Vương Ngọc Phân ôm lấy, cả gia đình vây quanh Vương Hiểu Tuệ dỗ dành. Cũng may Vương Hiểu Tuệ đã lớn rồi, tuy rằng khó chịu, nhưng mà cũng đã nghe hiểu được đạo lý, Trần Thục Hoa và Ân Ngọc Dao chậm rãi giải thích với cô bé, cuối cùng cũng làm cô bé bình tĩnh trở lại.
Ân Ngọc Lỗi ở bên cạnh cũng khóc, chỉ có điều dù sao cậu bé cũng là nam tử hán, không gân cổ lên gào giống như Vương Hiểu Tuệ, nhưng mà vẫn cứ mím môi yên lặng rơi lệ, người ta nhìn thấy cũng rất đau lòng.
Trần Thục Hoa mặc cho cậu bé quần áo mới mà bà ấy mua, mắt đỏ ửng lên dặn dò: “Chờ sau này con nhớ mẹ nuôi thì cứ viết thư cho mẹ nuôi.”
Ân Ngọc Lỗi gật đầu, khàn khàn giọng nói: “Mẹ nuôi, tiền mừng tuổi mẹ tặng con lúc ăn tết con vẫn còn đang để dành, chờ con về nhà rồi, con sẽ đến bưu điện gọi điện thoại cho mẹ nuôi.”
“Ừm!” Trần Thục Hoa hôn nhẹ trán Ân Ngọc Lỗi, nắm tay Hiểu Tuệ và Vương Quốc Khánh, dẫn hai chị em bọn họ lên xe lửa quay về Sơn Bắc.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây