Có con cá tươi ngon hoang dại này, Ân Ngọc Dao khinh thường mấy con cá nuôi trong két nước của nhà ăn viện bảo tàng, trực tiếp mua sạch cá trong lưới của người ta, hai người còn hẹn trước vài ngày nữa sẽ lại đến tiếp.
Vương Ngọc Phân nhìn thấy một đống cá này lập tức vui vẻ muốn chết, nhiêu đây cũng đủ để Trần Thục Hoa ăn vài hôm. Không ngờ Ân Ngọc Dao bắt hai con cá trích ra đầu tiên là chiên sau đó lại hầm làm thành một chén canh cá trích. Mấy con còn lại đều cầm đi kho, ăn kèm với cơm trắng và cải thìa xào, mấy đứa nhỏ ăn vô cùng vui vẻ.
Ân Ngọc Dao thấy Vương Ngọc Phân đau lòng không nỡ ăn, trực tiếp gắp một miếng cho bà ấy cười tủm tỉm nói: “Con đã hẹn trước với mấy người kia rồi, ngày mốt bọn họ sẽ lại bắt cá cho con, thím cứ yên tâm, mẹ nuôi của con sẽ không thiếu cá ăn đâu.”
Có Ân Ngọc Dao thỉnh thoảng lại xách cá hoặc là móng heo về, Trần Thục Hoa ở cữ được điều dưỡng rất tốt, Tiểu An An cũng trắng trẻo mập mạp, chờ ra ở cữ cân thử, nặng hơn hai cân rưỡi so với lúc mới lọt lòng.
Vương Ngọc Phân chăm sóc bọn họ một tháng, tuy rằng cũng rất mệt, nhưng lại được ăn ngon, bình thường ở chung với người nhà Trần Thục Hoa, cũng trắng và mập hơn lúc mới đi làm không ít.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây