Từ sau khi Ân Ngọc Dao đến nơi này, cô giống như chiếu một tia sáng vào cuộc đời của Vu Yến Tú. Cô không cười nhạo suy nghĩ muốn đi học của cô ấy, ngược lại còn tìm sách giáo khoa và sách bài tập cho cô ấy, ủng hộ cô ấy học tập hơn bất kỳ ai; cô ấy nói mình lùn, Ân Ngọc Dao có món gì ngon sẽ lén lút dẫn cô ấy đi bổ sung dinh dưỡng, dẫn theo cô ấy ăn cá ăn thịt, còn mua sữa mạch nha cho cô ấy uống, hiện tại cô ấy đã cao một mét sáu rồi.
Tuy rằng hiện tại không cho phép nói chuyện mê tín, nhưng mà Vu Yến Tú cảm thấy Ân Ngọc Dao giống như thần tiên mà mấy ông cụ hay kể, đến đây để cứu vớt cô ấy.
Ân Ngọc Dao vỗ nhẹ bả vai Vu Yến Tú, nhẹ nhàng dặn dò nói: “Yến Tú, em nhớ kỹ lời chị nói, chờ thêm hai năm nữa chắc chắn sẽ khôi phục thi đại học, trong một hai năm này, cho dù có khổ có khó khăn đến mức nào thì em cũng không được phép từ bỏ việc học tập.”
Vu Yến Tú khóc lóc gật đầu nói: “Sau này em sẽ thi vào trường đại học Bắc Kinh, tiếp tục làm đàn em của chị.”
Ân Ngọc Dao cúi đầu nhìn Vu Yến Tú, nhịn không được mỉm cười nói: “Sao mà càng khóc càng to thế này, được rồi, mau lau nước mắt đi. Bí thư nói tối nay có ngỗng hầm cải chưa, còn bảo chị nhớ đến sớm nữa, nếu không sẽ bị giành ăn hết.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây