“Tôi phải cầm tờ báo này về cho con gái tôi xem mới được.” Trần Thục Hoa khá thân với Vương Quyên, cũng không giấu diếm, trực tiếp gấp báo lại.
Vương Quyên cười nói: “Tôi cũng biết cô đang nhớ thương chuyện này, nhưng mà lúc về cô nhớ đi chậm thôi đó, trên đường có tuyết, đừng đi quá sốt ruột mà té ngã.”
“Cô cứ yên tâm đi, tôi cũng không phải con nít, không lẽ còn có thể hấp tấp sốt ruột như thế sao.” Trần Thục Hoa cười nhét áo khoác vào trong túi nói: “Tôi không nói chuyện với cô nữa, tôi phải đi về, mấy đứa nhỏ còn đang ở trong nhà chờ đợi.”
Ân Ngọc Dao đang ở trong phòng kiểm tra bài tập của hai đứa nhỏ, mới vừa nghe được tiếng mở cửa, còn chưa kịp đứng dậy đón thì tiếng nói của Trần Thục Hoa đã vang lên: “Ngọc Dao, con mau lại đây xem báo nè, trận chiến đã thắng lợi, có khi nào Bùi Vân Thánh đã về rồi không? Con mau gọi điện thoại hỏi thăm thử đi.”
Ân Ngọc Dao nhanh chóng chạy đến cầm lấy báo chí, nhanh chóng đọc lướt qua một lần cười nói: “Có tin tức này thì con yên tâm rồi, nhưng mà chắc anh ấy không về nhanh thế đâu. Chờ tết con gọi điện thoại chúc tết cho mẹ của Bùi Vân Thánh, sẵn tiện hỏi thăm tin tức Bùi Vân Thánh luôn.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây