Trần Đại Thụ quát bà ấy: “Em đừng có rảnh hơi lo chuyện nhà người ta, đồng chí Ân người ta từng đến Thượng Hải mở mang tầm mắt, hiểu biết nhiều hơn anh lại có kiến thức, giỏi hơn em biết bao nhiêu lần. Anh thấy đồng chí Ân chỉ là không muốn chiếm của hời của ai, được giúp đỡ thì đáp lễ lại, đây là người ta lễ phép. Em kiến thức quá hạn hẹp, chỉ biết nhìn chằm chằm vào tiền bạc và mấy thứ này, lại không nhận ra sự phóng khoáng trong cách cư xử của người ta.”
“Em có nói cô ấy không tốt đâu chứ.” Lý Hội Quyên cười ha ha đuổi Trần Đại Thụ đi: “Anh mau đi ra ngoài làm việc đi, tranh thủ hiện tại còn sớm mau làm xong giày trượt tuyết cho đồng chí Ân và mấy thanh niên trí thức khác. Con trai anh đã ăn mất quà đáp lễ của người ta rồi, anh phải làm việc tận tâm vào đó.”
“Còn cần em nói à!” Trần Đại Thụ lẩm bẩm một tiếng, kẹo chặt áo khoác, lại đội mũ lông chó rồi đi ra ngoài.
Ân Ngọc Dao và các thanh niên trí thức khác quay về ký túc xá mới chào tạm biệt nhau, đẩy cửa đi vào phòng, một luồng hơi nóng trong phong ập đến bao phủ lấy cô, chắc là lúc Vu Yến Tú về đã bỏ thêm không ít củi lửa.
Ân Ngọc Dao cởi mũ và quần áo đặt trên chiếc giường đất còn trống, đi lại gần xem sách mà Vu Yến Tú sao chép, trong lòng tính toàn chờ đến khi cô đến thành phố phải mua một cái đèn bàn về mới được. Nếu không chỉ dựa vào bóng đèn mờ trong phòng, đừng có mà Vu Yến Tú còn chưa thi đại học thì đã bị cận thị.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây