Hai người dùng nước ấm trong phích nước nóng rửa mặt sạch sẽ, Vu Yến Tú lên giường đất trải chăn, Ân Ngọc Dao nhìn bóng dáng của cô ấy, thuận miệng hỏi: “Yến Tú, chị thấy hình như dạo gần đây em lại cao hơn đúng không?”
Vu Yến Tú lập tức xoay người lại, vui vẻ hỏi: “Chị Ngọc Dao, chị cũng nhận ra rồi hả? Ngày hôm qua em mới đo xong, đã gần một mét sáu rồi.”
“Được đó chứ.” Ân Ngọc Dao kinh ngạc cảm thán một câu, nhớ lại dáng vẻ của Vu Yến Tú vào lần đầu tiên cô gặp cô ấy, khi đó cũng chỉ mới một mét năm, còn chưa cao đến vai của cô, lúc này mới hơn nửa năm trôi qua, không ngờ lại cao thêm năm centimet rồi.
“Chắc là em phát triển chậm, cao chậm thôi.” Ân Ngọc Dao nhìn bàn tay không tính quá to của cô ấy nói: “Em chắc chắn có thể lại cao thêm chút nữa.”
“Nhiêu đây thôi là em cũng đã thỏa mãn lắm rồi, nếu có thể cao hơn nữa thì không còn gì tốt hơn. Vu Yến Tú nhìn Ân Ngọc Dao ngồi ở mép giường đất, thân mật ôm lấy cánh tay của cô nói: “Nếu không phải chị Ngọc Dao thường xuyên dẫn em đi ăn thịt, chắc bây giờ em vẫn chỉ còn một mét năm.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây