Trần Thục Hoa khen ngợi vỗ vai Ân Ngọc Dao, nhét tay nải mà bà ấy mang đến vào trong lòng ngực của cô nói: “Đây là một ít thức ăn và thực phẩm dinh dưỡng mà dì mang cho con, cơ thể của con quá yếu, thật sự phải tẩm bổ nhiều hơn mới được.” Bà ấy sợ Ân Ngọc Dao khách sáo với mình, không đợi Ân Ngọc Dao nói chuyện, đã lập tức nghiêm mặt nói: “Không được từ chối, nếu không thì dì sẽ nghĩ là con không muốn nhận dì Trần đó.”
“Sao lại thế được chứ?” Ân Ngọc Dao cười ôm lấy cánh tay của Trần Thục Hoa nói: “Sau này dì sẽ là dì ruột của con.”
“Vậy thì còn tạm được.” Trần Thục Hoa nhéo mặt Ân Ngọc Dao, lúc này mới nhìn thoáng qua ngoài sân, có chút tiếc nuối mà thở dài: “Hôm nay dì còn có chuyện khác, phải cùng chủ nhiệm Lý và viện trưởng Vương đi đến thôn Tây Bắc, sau này con đến trong huyện nhất định phải đến bệnh viện tìm dì đó, dì sẽ dẫn con về nhà dì cho biết đường. Chờ đến khi dì không quá bận rộn thì cũng sẽ đến thôn thăm con.”
“Không cần, không cần.” Ân Ngọc Dao vội vàng nói: “Chờ con hết bệnh con sẽ thường xuyên đến huyện, công việc của dì bận rộn như thế, không cần phải đến thôn đâu, con bảo đảm con sẽ đến thăm dì mà.”
Trần Thục Hoa hài lòng mỉm cười, đè lại tay của Ân Ngọc Dao, lại xoay người sờ đầu Ân Ngọc Lỗi, lúc nãy mới vội vàng đuổi theo mấy người chủ nhiệm Lý.
***
Sân nhà lúc nãy còn chen chúc lập tức trống hơn phân nửa, trái tim đang đập thình thịch của Lý Thúy Như cuối cùng cũng quay về lồng ngực, bà ta nghiêng ngã lảo đảo mà ngã ngồi trên ghế, bật khóc nức nở.
Đại đội trưởng nghe bà ta khóc đến phiền, lạnh lùng quát: “Khóc cái gì mà khóc? Cô còn có mặt mũi khóc nữa à? Cô xem xem cô với mẹ cô làm cái gì đó? Còn khóc nữa tôi sẽ nhốt cô vào chuồng bò.”
Lý Thúy Như bị dọa sợ lập tức nghẹn âm thanh mới gào được một nửa vào lại trong cổ họng, nấc lên vài cái mới coi như nghẹn lại được.
Đại đội trưởng cũng không thèm nhìn bà ta, quay đầu bàn bạc với thôn trưởng: “Nếu như Lý Thúy Như phải ở trong thôn cải tạo, vậy thì phân trong WC của thôn sau này cứ giao cho cô ta phụ trách việc thu dọn, ủ phân và tưới phân, không phải trong thôn mình còn đang thiếu trâu cày sao, cứ để cô ta đi cày ruộng chung với tụi nó đi, chuyện gì mệt nhất thì cứ để cho cô ta làm, ai cũng không được phép giúp đỡ!” Đại đội trưởng cảnh cáo nhìn Ân Đại Thành: “Lần này chủ nhiệm của ủy ban cách mạng không phạt anh, nhưng không có nghĩa là anh không sai, nếu anh mà dám làm việc giúp mụ già chết bằm này dù chỉ một chút thì anh cũng đi cải tạo chung với cô ta luôn đi, có nghe thấy chưa!”
Ân Đại Thành gật đầu lia lịa, không dám hó hé tiếng nào.
Mặt trời đã dần lên đến đỉnh đầu, đại đội trưởng thấy cũng sắp đến trưa rồi, có chút đau đầu mà lấy tẩu hút thuốc ra, vừa nhét lá của cây thuốc lá vào trong vừa an ủi Ân Ngọc Dao: “Con gái, con cứ yên tâm, sau này mụ già này sẽ không dám ăn hiếp con nữa.” Nói xong ông ấy còn không quên dặn dò thôn trưởng: “Ông cũng vậy, đừng có mà có mắt có tai lại sống như kẻ điếc người mù, cái gì cũng nhìn không thấy nghe không được như thế nữa, chuyện của hai chị em Ngọc Dao ông nhất định phải để ý nhiều vào, đây chính là con của anh hùng từng được lãnh đạo khen ngợi, nếu con của anh hùng lại bị mẹ kế ăn hiếp, ông không cảm thấy lương tâm của mình bất an sao.”
“Đúng đúng đúng!” Thôn trưởng cũng lộ ra vẻ mặt hối hận, trước kia ông ta không để ý đến là bởi vì cảm thấy Lý Thúy Như không dám làm trắng trợn táo bạo đến mức này, ông ta còn hỏi Ân Đại Thành vài lần, Ân Đại Thành đều nói không có chuyện gì, ông ta cũng không nghĩ nhiều nữa, dặn dò vài câu rồi mặc kệ thôi. Không ngờ Lý Thúy Như lại can đảm đến thế, không ngờ còn dám gây ra chuyện lớn đến thế này. Lần này may mà bà ta không thực hiện được, nếu để người khác biết được cử báo, có lẽ ông ta làm thôn trưởng đến đây thì cũng coi như là xong, nói không chừng còn sẽ bị dính thêm một tội bao che nữa.
Đại đội trưởng tự nhận là ông ấy đã xử lý xong rồi, lộ ra vẻ mặt dịu dàng mà gật đầu với Ân Ngọc Dao: “Ngọc Dao à, hôm nay con cũng mệt mỏi cả một buổi sáng rồi, con đi bệnh, về phòng nghỉ ngơi cho khỏe đi, mấy bác cũng phải về rồi.”
“Khoan đã bác.” Ân Ngọc Dao mở miệng cản ông ấy lại: “Con còn có chuyện còn muốn nhờ đại đội trưởng làm chủ, dưới sự chứng kiến của mọi người trong thôn và các bà con, con muốn dẫn theo em của con phân gia và đoạn tuyệt quan hệ cha con với cha.”