Yến Minh Hi nuốt nước miếng, dùng khủy tay huých nhẹ lên người Bùi Vân Thánh, cười hì hì thương lượng với anh: “Chia một chút cho tôi đi.”
Bùi Vân Thánh liếc xéo anh ấy nói: “Cậu ở Bắc Kinh ăn ngon uống tốt, còn thèm mấy thứ đó của tôi nữa hả.”
“Đồ ăn ngon thì ai mà chê nhiều chứ!” Yến Minh Hi đột nhiên thông minh đột xuất, nhớ đến một chuyện vô cùng quan trọng: “Nè nè nè, lúc trước khi chúng ta đi huấn luyện dã ngoại thì cậu đã cam đoan với tôi rồi, nói chỉ cần tôi không đi theo cậu và Ân Ngọc Dao thì cậu sẽ cho tôi đồ ăn ngon. Cậu xem sau khi đi về tôi không đi theo cậu đúng không, mấy món ngon kia tôi cũng phải có phần.”
Bùi Vân Thánh bị anh ấy chọc cho tức giận bật cười: “Cho dù cậu muốn đi theo tôi thì cậu theo được à? Đến nông trường nghỉ chưa được bao lâu thì đã phải đi cứu hỏa, sau đó hai chúng ta nhập viện, cậu bị thương trên đùi, cho dù là đến nhà vệ sinh cũng cần lính đặc vụ theo cùng. Chân còn chưa lành đã bị đón về đến Bắc Kinh, cho dù cậu muốn đi theo tôi thì cậu theo kiểu gì hả?”
Yến Minh Hi vô lại nhún vai nói: “Dù sao cậu đã nói nếu tôi không đi theo cậu và Ân Ngọc Dao thì cậu sẽ mời tôi ăn ngon, vì không đi theo hai cậu, tôi bị thương nặng cỡ nào chứ, cậu phải chia cho tôi nhiều hơn một chút mới được.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây