Nhìn theo Bùi Vân Thánh quay về phòng, Ngụy Lâm lộ ra vẻ mặt nhẹ nhàng, xoay người về nhà định nói cho Thẩm Xuân Mai biết tin tức tốt này, nhưng không ngờ lúc này lại bị Thường Nhạc Ngữ chặn đường.
Ngụy Lâm không hiểu ra sao mà nhìn cô ta, không biết cô ta cản đường của mình làm gì: “Đồng chí Thường, cô tìm tôi có việc gì sao?”
Thường Nhạc Ngữ nghe cách xưng hô đầy xa lạ của Ngụy Lâm, có chút khó chịu cắn môi, nhưng mà cô ta cũng không xoắn xuýt về vấn đề này, trực tiếp hỏi thẳng: “Ngụy Lâm, anh từ chối gia nhập bộ đội rồi sao?”
“Cô nghe được tôi và doanh trưởng Bùi nói chuyện?” Ngụy Lâm cảm thấy chuyện này không có cái gì để giấu diếm, thoải mái hào phóng mà nói: “Đúng là tôi không có ý định đi nhập ngũ.”
“Anh điên rồi hả?” Thường Nhạc Ngữ không thể hiểu nổi mà nhìn anh: “Nhập ngũ là anh sẽ thoát khỏi thân phận thanh niên trí thức, nếu vào bộ đội anh biểu hiện tốt thì có thể lần lượt thăng chức, sau này có khả năng sẽ trở thành đại đội trưởng, doanh trưởng, thậm chí là đoàn trưởng. Nếu chỉ là một sĩ binh bình thường thì chờ thêm hai ba năm nữa, anh cũng có thể chuyển nghề về nhà, chuyện tốt như thế vì sao anh lại không đồng ý chứ?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây