Mấy người trong phòng lập tức cười ầm lên, Vương Nghênh Xuân nhéo tay anh, nhỏ giọng cười nói: “Doanh trưởng Bùi ghen nhiều thật đó.”
Ân Ngọc Dao mím môi liếc nhìn Bùi Vân Thánh nói: “Cứ để anh ấy ghen lộn ruột lên đi!”
Hơn mười giờ tối, lại uống hết hai bình rượu trắng, sau người đàn ông đã có bốn người say gục, đến cả Bùi Vân Thánh khi đi đường cũng có chút lảo đảo. Ân Ngọc Dao bất đắc dĩ mà khoác cánh tay của anh lên vai mình, để hai đứa nhỏ cầm đèn pin đi ở đằng trước, cô ôm eo Bùi Vân Thánh đi theo ở đằng sau
Thời đại này không có đèn đường, bên ngoài tối om, toàn dựa vào ánh sáng của đèn pin.
Rời khỏi khu người nhà bộ đội, Bùi Vân Thánh ôm chặt lấy bả vai Ân Ngọc Dao, thấy hai đứa nhỏ nắm tay đi ở đằng trước, anh lén lút cúi đầu hôn nhẹ lên má của Ân Ngọc Dao.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây