Bùi Vân Thánh nhắm mắt lại chuẩn bị đi ngủ, Ân Ngọc Lỗi nằm ở bên cạnh đột nhiên kéo cánh tay của anh: “Anh Bùi.”
Bùi Vân Thánh quay đầu nhìn bé con, nhẹ nhàng hỏi: “Sao thế Ngọc Lỗi? Em muốn đi vệ sinh sao?”
“Dạ không.” Ân Ngọc Lỗi có chút xấu hổ hỏi: “Anh có thể vỗ ru em ngủ không? Chị ngủ với Hiểu Tuệ đều sẽ vỗ ru em ấy ngủ, em cũng muốn được vỗ.”
Bùi Vân Thánh nhìn đôi mắt giống hệt Ân Ngọc Dao của Ân Ngọc Lỗi, trong lòng mềm nhũn, cười xoa đầu cậu bé nói: “Anh vỗ cho em, em mau đi ngủ đi.”
Ân Ngọc Lỗi nhắm mắt lại, trên mặt mang theo ý cười, trong lòng yên lặng nghĩ: Thật ra có anh rể cũng khá tốt nhỉ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây