“Ngọc Dao.” Bùi Vân Thánh đóng cửa lại, vươn tay muốn ôm Ân Ngọc Dao: “Anh nhớ em lắm!”
Ân Ngọc Dao đè cánh tay của anh xuống nói: “Đừng lộn xộn, anh cởi đồ ra trước đi.”
Lỗ tai của Bùi Vân Thánh lập tức đỏ lên, sau đó màu đỏ lan dần ra gương mặt, Ân Ngọc Dao thấy thế có chút xấu hổ nhéo cánh tay anh nói: “Anh nghĩ cái gì đó? Em muốn nhìn phần xương bả vai bị thương của anh. Tuy rằng em không phải bác sĩ, nhưng mà không tận mắt nhìn thì em không yên tâm được.”
“Anh không có suy nghĩ gì hết.”
Bùi Vân Thánh lầm bầm, ngoan ngoãn cởi áo trên ra quấn quanh cổ tay, giang rộng hai tay để Ân Ngọc Dao kiểm tra thỏa thích.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây