Vương Nghênh Xuân vội vàng cảm ơn, suy nghĩ một chút nói: “Tranh sơn thủy đi, treo ở đằng sau ghế sofa vừa đẹp lại vừa khó phạm phải kiêng dè gì.”
Ân Ngọc Dao gật đầu, lập tức đứng lên nói: “Trong ký túc xá của em có sẵn, em đi lấy ngay.”
Vương Nghênh Xuân thấy thế vội vàng ngăn cản: “Em sốt ruột như thế làm gì, ngày nào chúng ta đưa mấy đứa nhỏ đi học mà không gặp nhau chứ.”
“Em muốn tranh thủ giúp chị trang trí căn nhà này nhanh nhanh lên.” Ân Ngọc Dao cười nói: “Với lại chị đã nói là ăn tân gia rồi, dù sao thì em cũng phải mang một món quà gì đó có ý nghĩa đặc biệt đến mới được.”
Ra khỏi nhà Vương Nghênh Xuân, Ân Ngọc Dao quay về ký túc xá, đóng cửa phòng lại lập tức chui vào viện bảo tàng. Viện bảo tàng có rất nhiều sách, tranh cũng nhiều, lúc rãnh rỗi cô cũng vẽ không ít để tăng lên kỹ năng hội họa của mình.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây