Ở thời đại này, cái kiểu kết hôn chớp nhoáng như thế đều rất bình thường, rất nhiều thanh thiếu niên gặp nhau một hai lần đã quyết định chuyện hôn nhân, đây cũng là nguyên nhân lúc trước Ân Ngọc Dao không muốn đi xem mắt, cô không thể nào chấp nhận nổi kiểu kết hôn chớp nhoáng này. Từ sau khi trở thành nhân viên đi làm văn phòng, cô vẫn luôn khá chờ mong vào tình yêu, sau này có kết hôn thì cũng chỉ là vì yêu, may mà cô gặp được Bùi Vân Thánh.
“Chúng ta kết hôn nhiều năm như thế, gặp nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, kết hôn mười năm mà thời gian bọn chị ở cùng với nhau cộng lại còn không đến nửa năm. Lần này khó khăn lắm anh ấy mới thăng chức đến đại đội trưởng, được phân nhà, lập tức xin cho chị đi tùy quân ngay.” Vương Nghênh Xuân nhịn không được lắc đầu: “Ngay từ đầu chị còn nghĩ là dẫn con đến đây rồi thì sau này mỗi ngày đều có thể ở bên cạnh nhau, ai ngờ chị đến anh ấy lại đi rồi.”
Ân Ngọc Dao nhịn không được biện minh thay cho vị đại đội trưởng cho từng gặp mặt này: “Lần diễn tập quân sự kỳ này rất quan trọng, là lần diễn tập có quy mô lớn nhất trong mấy năm gần đây, chắc phải hai ba tháng mới kết thúc.”
“Chuyện trong bộ đội chị cũng không hiểu lắm, cũng không hỏi, dù sao đã đến thì chỉ có thể kiên định ở lại nơi này thôi, sống ở chỗ nào cũng là sống.” Vương Nghênh Xuân quay đầu nhìn con trai, cười nói với Ân Ngọc Dao: “Nhưng mà con trai chị đến nơi này thì vui vẻ hơn ở nông thôn rất nhiều, bình thường mấy đứa nhỏ cỡ tuổi thằng bé ở trong nhà đều phải làm không ít việc, sao có thể vui đùa thỏa thích như ở chỗ này chứ.”
Ân Ngọc Dao cũng nhìn theo ánh mắt của cô ấy, nhìn về phía mấy đứa nhỏ, lúc này không biết mấy đứa nhỏ đang chơi cái gì mà đã chia thành hai nhóm, Vương Hiểu Tuệ đưa một cây súng gỗ cho Tiết Đại Lâm, hình như là để cậu bé bảo vệ mình. Tiết Đại Lâm cầm lấy súng gỗ lập tức kích động, vô cùng trân trọng mà vuốt ve vài cái, sau đó đi sát theo Vương Hiểu Tuệ không rời nửa tấc, trông giống hệt như “cảnh vệ viên”.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây