Ân Ngọc Dao thấy Vương Hiểu Tuệ móc ra hai cây súng gỗ đeo ở lưng quần ra, Ân Ngọc Lỗi thì lại cầm cây súng có thể tháo lắp đời mới nhất, lập tức làm cho xung quanh hai đứa càng có thể nhiều đứa nhỏ khác tụ tập.
Trong đó có con của các thanh niên trí thức, nhưng phần lớn là con của bộ đội, có đứa cũng có súng gỗ, có súng được gấp bằng giấy, nhưng mà cây súng có thể tháo lắp và bắn “đạn giấy” trong tay Ân Ngọc Lỗi mới là hàng độc nhất vô nhị, mấy đứa nhỏ đều lộ ra vẻ hâm mộ, có đứa muốn sờ, cũng có đứa muốn bắn thử.
Tiết Đại Lâm thì không có cây súng nào, nhìn mà thèm muốn chết, chạy đến kéo tay Vương Nghênh Xuân rầm rì nói: “Mẹ, con cũng muốn súng gỗ.”
Vương Nghênh Xuân nhìn thoáng qua đám con nít kia, thấy hơn phân nửa con nít đều có, chỉ có thể an ủi Tiết Đại Lâm: “Chờ cha của con về, bảo cha làm một cái cho con.”
Tiết Đại Lâm có chút thất vọng mà bĩu môi, quay đầu lại hỏi Ân Ngọc Dao: “Chị ơi, Hiểu Tuệ có hai cây súng, chị có thể bảo bạn ấy cho em mượn một cây không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây