Đầu bếp Trương cười đến không khép miệng lại được, chống nạnh cười ha ha: “Đương nhiên rồi, tay nghề của ông đã luyện biết bao nhiêu năm chứ, ông còn biết làm nhiều món còn ngon hơn nữa kìa, sau này con cứ từ từ mà trải nghiệm!”
Hai mắt Vương Hiểu Tuệ lập tức sáng lên, gương mặt tròn vo bé xíu nhìn Ân Ngọc Dao, vừa chờ mong lại rối rắm hỏi: “Chị, ngày nào bọn em cũng ăn nhiều như thế, chị có nuôi nổi em và Ngọc Lỗi không?”
Ân Ngọc Dao cười đến muốn tắt thở, nhéo gương mặt tròn vo đầy thịt của Vương Hiểu Tuệ nói: “Em cứ em tâm, tiền lương của chị đủ để nuôi hai đứa ăn cơm.”
“Vậy thì tốt quá rồi!” Vương Hiểu Tuệ đưa cái chén sạch sẽ của mình cho Ân Ngọc Dao: “Chị ơi, em còn muốn ăn cơm nữa.”
“Mua thêm hai lạng cơm nữa đi chị!” Ân Ngọc Lỗi ở bên cạnh nhịn không được nói tiếp: “Hai người bọn em mỗi người một lạng, em cũng ăn không đủ no.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây