“Mang thai cũng không phải chuyện gì nhỏ, nhất là mấy tháng đầu nhất định phải cẩn thận.” Ân Ngọc Dao nói xong lại bắt đầu tính toán đến chuyện khác: Hiểu Tuệ và Ngọc Lỗi đều đã bảy tám tuổi, tuy rằng hai đứa nhỏ nghe lời ngoan ngoãn hơn mấy đứa nhỏ cùng tuổi, nhưng mà con nít vẫn cứ là con nít, vẫn đang là lứa tuổi thích chơi đùa.
Bình thường thì cũng còn thôi, hiện tại Trần Thục Hoa vừa mới mang thai, chăm sóc cho hai đứa nhỏ sẽ cực kỳ vất vả, càng miễn bàn đến chuyện còn phải giặt giũ nấu cơm cho hai đứa nhỏ. Bình thường hai đứa nhỏ vừa về đến nhà đã than đói, ước gì có thể ăn cơm ngay, bà ấy thì vốn dĩ đã ăn không vô quá nhiều thứ, lại còn phải chịu đựng mùi khói dầu nấu nướng cho hai đứa nhỏ, nghĩ thôi cũng đã cảm thấy đau lòng rồi. Nếu như cô dẫn hai đứa nhỏ đi, bà ấy cũng có thể nhẹ nhàng hơn một ít, buổi trưa có thể ăn cơm căn tin, cơm tối cũng có thể chờ cha nuôi tan ca về nhà nấu cơm cho bà ấy.
Ân Ngọc Dao ngồi xuống bên cạnh Trần Thục Hoa, cười hì hì nói: “Mẹ nuôi, hiện tại thời tiết đang rất tốt, con ở nông trường một mình cũng buồn lắm, không bằng để con dẫn Hiểu Tuệ và Ngọc Lỗi về cùng nha. Người nhà bộ đội và các thanh niên trí thức cũng có rất nhiều con nít, buổi sáng đi học có bạn chơi cùng, buổi tối còn có thể chơi chung với con.”
Trần Thục Hoa nghe thế lập tức biết Ân Ngọc Dao đang đau lòng bà ấy, không nỡ để bà ấy phải mệt, vội vàng nói: “Con còn phải sáng tác nữa, làm gì có thời gian rảnh chăm sóc hai con khỉ quậy kia chứ. Cơ thể của mẹ, mẹ tự biết, lúc trước khi mẹ mang thai Hiểu Tuệ thì cũng là một mình tự xoay sở, không có vấn đề gì, con cũng không cần lo lắng chuyện này.”
Ân Ngọc Dao không đồng ý mà nói: “Khi đó mẹ còn trẻ, chỉ cần ứng phó những khó chịu trong lúc mang thai là được rồi, không cần phải chăm con nít. Nói một câu hơi chói tai, mẹ cũng hơn ba mươi rồi, là phụ nữ mang thai lớn tuổi, càng phải cẩn thận nhiều hơn nữa. Con dẫn hai đứa nhỏ về nông trường ở cũng không ảnh hưởng gì đến con, buổi sáng bọn họ đi học con làm việc, con vẽ tranh mệt rồi cũng cần phải hoạt động tay chân, vừa lúc đi đón bọn họ tan học rồi về nhà ăn của bộ đội ăn cơm. Còn chuyện giặt giũ mẹ cũng không cần lo, Ngọc Lỗi biết tự giặt, con cũng sẽ dạy cho Hiểu Tuệ, bảo đảm làm cho hai em ấy đều trở thành đứa bé độc lập.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây