Lần thứ hai điện thoại vừa được kết nối thì Ân Ngọc Dao lập tức nghe được giọng nói thân thiết lại đáng yêu của bà ngoại từ trong ống nghe vang lên: “Dao à, là Ngọc Dao sao?”
Ân Ngọc Dao nhịn không được mỉm cười nói: “Bà ngoại, là con, Ngọc Dao nè!”
“Đây là lần đầu tiên bà được nghe điện thoại đó.” Bà ngoại Hàn vuốt ve ống nghe điện thoại, còn rất là tò mò, nhưng mà lại nghĩ đến ủy ban thôn đã nhắc nhở nói gọi điện thoại sẽ tính tiền theo phút, còn đắt hơn gửi điện báo nữa, bà ấy vội vàng nói ngắn gọn: “Ngọc Dao, mộ của mẹ con đã dời về rồi, chôn ở đằng sau mộ của ông ngoại con, con cứ yên tâm đi.”
Ân Ngọc Dao lên tiếng: “Con nghĩ chắc mẹ cũng sẽ rất vui.”
“Đúng rồi, Ân Đại Thành xảy ra chuyện rồi.” Bà cụ Hàn cảm thấy dù sao Ân Đại Thành cũng là cha ruột của Ân Ngọc Dao, ông ta gặp phải chuyện này thì vẫn nên nói cho cô biết một tiếng thì tốt hơn: “Tháng trước khi Thanh Minh bà ngoại đến dời mộ thì người trong thôn nói Ân Đại Thành cảm thấy khó chịu vì Lý Thúy Như không kiếm được công điểm mà còn lãng phí lương thực, muốn để cho bà ta đến trong huyện đi cải tạo lao động, cho nên cố ý dùng gối bịt đầu Lý Thúy Như để bà ta ngất đi, coi như là bà ta đến trễ giờ làm việc, nghĩ là chỉ cần làm như thế thì người trong thôn có thể đưa bà ta vào trong huyện. Kết quả làm quá tay, Lý Thúy Như đã muốn trợn trắng mắt, may mà thôn trưởng chỗ của con cảm thấy có gì đó không đúng, dẫn người đến nhà xem thử, vừa khéo bắt được tại trận, cho nên mới cứu được Lý Thúy Như một mạng.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây