Trong hai ngày di chuyển này, Yến Minh Hi đã sử dụng nạng càng lúc càng thành thạo, đi vào bệnh viện mới ở, yêu cầu đầu tiên của anh ấy chính là không cần lính cần vụ, anh ấy thật sự không muốn đụng trúng một tên đầu gỗ ngu ngốc nữa.
“Còn đòi lính cần vụ? Em mơ đẹp thật đó!” Một giọng nữ giỏi giang xuất hiện ở cửa, Yến Minh Hi lập tức run lên, ngước mắt nhìn, nhanh chóng rặn ra một nụ cười còn xấu hơn cả khóc nói: “Chị!”
“Ui cha, em còn biết chị là chị của em à!” Dương Y Y mặc áo blouse trắng tiến vào, đầu tiên là quan sát anh ấy từ trên xuống dưới một lượt, lắc đầu chậc lưỡi nói: “Mấy trăm người cùng nhau đi cứu hỏa, chỉ có một mình em bị nhánh cây đâm xuyên đùi, em đói đến mức tự xiên mình lên nướng ăn luôn hả?”
Yến Minh Hi vô cùng đáng thương mà nói: “Chị, chị đừng có đứng đó nói mát nữa được không? Em bị thương cho nên mới bỏ lỡ buổi diễn tập lần này, trong lòng đã khó chịu muốn chết rồi, chị đừng có dậu đổ bìm leo nữa.”
“Vậy à?” Dương Y Y đi đến trước giường bệnh, từ trên cao nhìn xuống quan sát anh ấy, đột nhiên duỗi tay nhéo mặt của anh ấy: “sao chị có cảm giác em ăn uống mặt mày béo tốt lắm mà, em khó chịu chỗ nào thế?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây