“Cậu cũng không cần phải không phục.” Triệu Lợi Quân cười như một con cáo già, nhìn anh ấy: “Cậu cứ yên tâm, tôi không cho cậu ấy đi, hai người các cậu cứ ngoan ngoãn ở lại bệnh viện làm bạn với nhau đi.”
“Ui ui ui! Tôi cũng không có ý này mà.” Yến Minh Hi vội vàng xin tha: “Sư trưởng của tôi ơi, tôi biết lỗi rồi.”
Triệu Lợi Quân hừ nhẹ, ngồi trên ghế sofa, vắt chéo chân chỉ về phía Yến Minh Hi nói: “Cậu ngậm miệng lại.”
Yến Minh Hi ngoan ngoãn ngậm miệng lại, cho Bùi Vân Thánh một ánh mắt thương nhưng không giúp được gì.
Bùi Vân Thánh kéo một cái ghế đến ngồi xuống đối diện Triệu Lợi Quân, nghiêm túc nói: “Sử trưởng, nông trường Triều Dương chỉ có hai huấn luyện viên là tôi và Yến Minh Hi, nếu hai chúng tôi đều từ bỏ không tham dự diễn tập quân sự lần này, vậy chắc chắn đây sẽ là đả kích rất lớn đối với sĩ khí của các thanh niên trí thức trong nông trường Triều Dương. Trong lần diễn tập quân sự kỳ này không chỉ huấn luyện chiến sĩ mà còn kiểm tra cả năng lực chỉ huy chiến đấu của các cán bộ cấp doanh đoàn, tôi và các chiến sĩ của tôi đều không muốn bỏ lỡ bài kiểm tra lần này. Ngoài ra tôi cho rằng chuyện tôi bị thương tay trái sẽ không ảnh hưởng đến sự phát huy của tôi, cũng sẽ không ảnh hưởng xấu đến những người khác. Nếu như ở trên chiến trường thật sự, tôi nghĩ bất cứ chiến sĩ nào cũng sẽ không vì chút vết thương nhỏ này mà rút lui rời khỏi chiến trường.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây