Xương bả vai và cánh tay trái của Bùi Vân Thánh đều được cố định không thể nhúc nhích, trong việc chữa trị anh cũng vô cùng phối hợp. Khoác áo lông mà Ân Ngọc Dao mua cho, Bùi Vân Thánh cười tươi rói: “Khá tốt rồi, phần vai đã không còn đau như thế nữa, đã bắt đầu giảm sưng rồi. Bác sĩ ở thành phố Cáp Nhĩ Tân nói tôi may mà xương không bị vỡ vụn, chỉ cần cố định ba tháng là đã có thể khôi phục lại được rồi, đến lúc đó lại xem tình hình tái khám như thế nào.”
Triệu Lợi Quân gật đầu, hàm súc nhắc nhở một câu: “Lần này bộ đội và các thanh niên trí thức cứu hỏa kịp thời, giảm thiểu tổn thất của quốc gia xuống mức thấp nhất, báo chí đã khen ngợi các cậu rồi. Cấp trên cũng có khen ngợi bộ đội đóng quân và nông trường Triều Dương, trong đó các chiến sĩ có biểu hiện tốt trong công tác cứu hỏa cũng được khen thưởng riêng, cậu và Yến Minh Hi cũng coi như lập được một công.”
Bùi Vân Thánh cười cười: “Đây là trách nhiệm của quân nhân.”
Triệu Lợi Quân lại nhìn về phía Ân Ngọc Dao, khách sáo hỏi: “Quê quán của đồng chí Ân ở Sơn Bắc sao? Tôi nhớ không lầm thì cha của Vân Thánh từng đến Sơn Bắc làm việc, hai người quen biết nhau vào lúc đó hả?”
“Đúng là chúng tôi quen biết nhau ở Sơn Bắc, nhưng mà lại không liên quan đến cha của tôi, ông ấy đã bị điều đi không biết bao nhiêu năm rồi.” Bùi Vân Thánh cười khẽ giải thích: “Năm ngoái tôi về Sơn Bắc thăm ông Triệu, đó là chiến hữu cũ của ông nội Tôi, Ngọc Dao trùng hợp ở ngay bên cạnh.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây