“Được rồi, vậy ông cứ tiếp tục công việc của mình đi.” Ân Ngọc Dao cười đồng ý, dẫn theo Vu Yến Tú quay về ký túc xá dọn dẹp đồ đạc.
Thời điểm này cũng không có vali hành lý này nọ, trên cơ bản đều dùng tay nải để đựng quần áo, Ân Ngọc Dao sửa soạn hai bộ quần áo tắm rửa, cũng mang theo dụng cụ vẽ tranh của cô theo, trong lúc chăm bệnh cũng có thể làm việc.
Ngoại trừ việc này ra, cô còn phải mang một ít quần áo của Bùi Vân Thánh và Yến Minh Hi theo. Ân Ngọc Dao có chìa khóa dự phòng của phòng bên cạnh, cô đi vào mở cửa soạn quần áo cho hai người, nhưng mà áo lông của Bùi Vân Thánh trên cơ bản đều là loại tròng đầu, dựa theo tình hình hiện tại của anh ấy thì tốt nhất nên mặc loại áo dệt kim kiểu sơ mi thì tốt hơn.
Ân Ngọc Dao suy nghĩ một chút rồi vào viện bảo tàng, đến “Cửa hàng số một Thượng Hải” tìm áo lông dê. Lúc trước sếp của cô vì muốn phục chế lại một trăm phần trăm khung cảnh của thập niên bảy mươi cho nên là cố ý đặt nhà máy cố ý làm riêng từ kiểu dáng đến cách làm, cho nên lấy ra ngoài dùng cũng không có vấn đề gì cả. Ân Ngọc Dao dạo quanh một vòng, cuối cùng cũng tìm được một cái lông dệt kim sơ mi cổ cao trông có chút xinh đẹp, nhưng mà màu áo vẫn cứ là màu xám và màu xanh đen vô cùng thường thấy ở thời đại này.
Nhưng mà ngẫm lại gương mặt của Bùi Vân Thánh, Ân Ngọc Dao cảm thấy hai màu này cũng không phải là vấn đề, hoàn toàn có thể khống chế được, cho nên cô quyết định lấy mỗi màu một cái, đều mang ra ngoài. Ân Ngọc Dao sửa soạn đồ đạc xong bỏ vào trong xe, Vu Yến Tú đã đi ra ngoài chờ sẵn, cô ấy không có quá nhiều thứ, chủ yếu là vì lấy sách giáo khoa, cô ấy thật sự không muốn phung phí thời gian.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây