Vu Yến Tú nghĩ đến Ân Ngọc Dao cũng chưa ăn cơm, lập tức không từ chối nữa: “Em ăn xong cũng sẽ mua cơm về cho chị. Nhưng mà em không có mang theo hộp cơm, để em đi xem thử có bán bánh bao không.”
Hai người đang nói lời này thì người thuộc bộ phận hậu cần của bộ đội đến, đưa mấy thứ cần thiết cho sinh hoạt hằng ngày như chậu rửa mặt, xà phòng, khăn lông, cà mên, chén trà, bình thủy, dép lê đến cho bọn họ.
Ân Ngọc Dao không hiểu ra sao, chiến sĩ đi đến nói: “Doanh trưởng Bùi cũng có ký túc xá ở nơi này, mấy thứ như chậu rửa mặt, bình thủy này nọ là đồ dùng trong phòng ký túc xá của doanh trưởng Bùi. Lãnh đạo cảm thấy anh ấy ở nơi này sẽ cần dùng đến, cho nên bảo tôi đưa đến. Cà mên và đũa đều là đồ mới, vừa mới lãnh xong, rửa sơ là có thể sử dụng ngay. Đúng rồi, đồ của doanh trưởng Yến chúng tôi cũng mang đến, chỉ là anh ấy còn chưa phẫu thuật xong, chúng tôi tạm thời đặt trước trong phòng bệnh của anh ấy.”
Ân Ngọc Dao vội vàng hỏi: “Doanh trưởng Yến ở phòng bệnh nào thế?”
Chiến sĩ trẻ tuổi kia chỉ sang phòng bên cạnh: “Ở ngay phòng 302 kế bên.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây