Ân Ngọc Dao cũng đã đi đến trung tâm thành phố hai ba lần rồi, tuy rằng không nhớ đường lắm, nhưng mà đường xá bên này cũng không có quá nhiều ngã rẽ, đại đa số cô đều có chút ấn tượng, có một ít chỗ đúng là phải nhờ vào ký ức đi xe buýt hằng năm của Vu Yến Tú để chỉ đường.
Lần trước Ân Ngọc Dao đã cùng Bùi Vân Thánh đến bộ đội thành phố nhận chăn một lần rồi, bởi vì phương hướng vừa lúc trái ngược hoàn toàn với đường về của nông trường Triều Dương, cho nên ấn tượng của cô cũng rất sâu sắc. Cô lái xe đến thành phố thì hạ chậm tốc độ đi rất nhiều, tránh cho có trẻ con đột nhiên xông đến cô không kịp phanh lại.
Xe chạy đến trước cửa bộ đội, lần trước có Bùi Vân Thánh ở đây, chỉ cần đưa ra giấy chứng nhận là có thể đi vào, lần này thì Ân Ngọc Dao dừng xe lại ở gần cổng chính, xuống xe đi thẳng đến binh lính đang canh gác.
Binh lính canh gác nhìn thấy một chiếc xe jeep chạy đến cũng đã chú ý rồi, bởi vì anh ấy vẫn còn có chút ấn tượng với cái bảng số xe này, đây là xe của một doanh trưởng trẻ tuổi từ Bắc Kinh đến. Nhưng anh ấy nhìn thấy người từ trên ghế lái đi xuống lại là một cô gái trẻ tuổi, lập tức có chút kinh ngạc nhướng mày.
Thấy cô chạy về phía mình, binh lính chủ động đứng nghiêm chào: “Đồng chí, nếu cô muốn vào quân khu thì phiền cô trình giấy chứng nhận.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây