Áo khoác quân đội vốn dĩ đã rất nặng rồi, lại còn thấm nước sông, nặng đến chừng mười cân, Ân Ngọc Dao đập vài cái đã đập không nổi nữa, cô có chút hối hận vì bản thân đã phán đoán sai lầm, cô chỉ lo nghĩ đến chuyện áo khoác quân đội dày có thể ngăn cách không khí, dễ dập lửa, nhưng lại quên mất cái thứ này cũng rất nặng.
Ngay lúc cô đang định lại giơ áo khoác quân đội lên lần nữa thì đằng sau có một người đi đến, rút cái áo khoác quân đội trong tay của cô ra, sau đó lại đưa cho cô một cái áo khoác cũ ướt đẫm, giơ chân đá cái cây nhỏ đang cháy trước mặt cô đi, lại cầm áo khoác quân đội đè xuống dập lửa.
Ân Ngọc Dao nhìn bóng dáng quen thuộc đang đứng ở trước mặt mình, mắt có hơi cay cay: “Bùi Vân Thánh!”
Bùi Vân Thánh dùng mu bàn tay lau mặt, trên mặt lập tức chỗ trắng chỗ đen, anh thở hổn hển vài hơi, nhìn về phía con đường đi thông đến lâm trường, lại xoay người nhìn Ân Ngọc Dao nói: “Nơi này cứ giao cho anh, em xuống núi đi. Cho dù em muốn tham gia cứu hỏa thì cũng ở dưới chân núi thôi, đừng lên núi, biết chưa?”
Ân Ngọc Dao thò tay vào trong lòng ngực của mình rút một cái khăn lông ướt ra, cột ở trên mặt Bùi Vân Thánh giúp anh, mấy cái còn dư lại đều nhét vào trong túi anh. Dưới tình huống này, cô cho phép bản thân trở nên ích kỷ một chút, cô hi vọng mấy cái khăn lông ướt này có thể giúp đỡ, bảo vệ sự an toàn của Bùi Vân Thánh.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây