Chờ đến khi Ân Ngọc Dao có thể rời khỏi cánh cửa thì cũng đã là chuyện của nửa tiếng sau, cô ngồi trên giường đất đấm đấm đôi chân đứng đến mỏi nhừ, sờ bờ môi hơi sưng đổ của mình, ai oán trừng mắt nhìn Bùi Vân Thánh nói: “Đều tại anh đó, em lại không thể đi ra ngoài nữa rồi.”
Bùi Vân Thánh vội vàng vừa cười vừa đấm chân cho cô, nhẹ nhàng dỗ dành nói: “Lần sau anh dọn cái ghế ngồi ở cửa hôn em, như vậy sẽ không mỏi chân nữa.”
Ân Ngọc Dao lập tức giơ chân đá anh, tức giận nói: “Anh đừng mơ có lần sau.”
Bùi Vân Thánh cũng không né, dù sao anh đang mặc quần áo bình thường, cô thích đá thì đá.
Các thanh niên trí thức đã tan ca, lần lượt có người đi ngang qua cửa sổ, Ân Ngọc Dao ngồi ngay ngắn, dùng ánh mắt ra hiệu cho Bùi Vân Thánh ngồi ở đối diện, giữ khoảng cách!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây