Ân Ngọc Lỗi có chút bất an và sợ hãi, nhưng mà chị yêu thương cậu bé như thế, cậu bé lại càng không chấp nhận được việc chị gái vì chăm sóc mình mà không kết hôn.
Nếu như có thể, cậu bé cảm thấy mình sống một mình cũng khá tốt, nhưng mà cậu bé cũng biết đây là chuyện không có khả năng. Ở trong mắt những người lớn, cậu bé chỉ là một đứa con nít, chị rất yêu cậu bé, cha nuôi mẹ nuôi và Vương Hiểu Tuệ cũng rất yêu cậu bé, bọn họ sẽ không đồng ý để cậu bé sinh sống một mình.
Nhưng mà cậu bé cũng không biết phải làm thế nào mới tốt.
“Chị ơi.” Ân Ngọc Lỗi nhỏ giọng hỏi: “Chừng nào thì chị sẽ kết hôn vậy?”
Ân Ngọc Dao đoán có lẽ Ân Ngọc Lỗi chỉ nghe được cô nói với mẹ nuôi chuyện cô “hẹn hò” mà thôi, khúc sau lại không nghe được. Thời đại này một khi hẹn hò thì đều có nghĩa là sẽ kết hôn, nhanh thì hai ba ngày sẽ đi đăng ký kết hôn, chậm thì cũng chỉ hơn nửa năm, có lẽ cậu bé chưa bao giờ nghe đến chuyện hẹn hò hai ba năm như cô lần nào. Có lẽ cậu bé cho rằng năm nay cô sẽ kết hôn, chẳng trách lại thấp thỏm lo âu như thế.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây