Vương Quốc Khánh nhấp một ngụm rượu, không chút bủn xỉn lời khen ngợi nói: “Móng heo này ngon quá, da bọc gân ngon thật, sao lúc trước cha lại không phát hiện ra móng heo ngon như thế này chứ?”
“Bởi vì lúc trước em không mua được móng heo đó.” Trần Thục Hoa vừa gặm móng heo vừa nói: “Một con heo chỉ có bốn cái chân, nhà ai có người mới sinh mà không mua vài cái móng heo về ăn cho xuống sữa chứ, còn phải nhờ vả người quen bạn bè tìm giúp, mia được một hai cái đã phải cảm ơn trời đất rồi, bán đắt lắm.”
Vương Quốc Khánh nhớ lại cảnh lúc Trần Thục Hoa vừa mới sinh Vương Hiểu Tuệ, lúc đó mẹ của ông ấy vừa nghe nói Trần Thục Hoa sinh con gái thì lập tức quay đầu đi ngay. Ông ấy là đàn ông thật sự là bận đến sứt đầu mẻ trán, chỉ có thể bỏ tiền nhờ hàng xóm chăm sóc bà ấy giúp, ông ấy thì chạy ngược chạy xuôi nhờ vả khắp nơi, nhờ đồng nghiệp mua giúp mấy thứ như cá chép, móng heo về, cuối cùng hình như cũng chỉ mua được một cái móng heo mà thôi.
May mà cuộc sống khó khăn đó cũng đã qua rồi, hiện tại hai vợ chồng bọn họ đã cách xa mấy người làm bọn họ cảm thấy khó chịu, đến góc Đông Bắc của tổ quốc sống rất vui vẻ thoải mái, thật sự là không có bất cứ chuyện gì phải phiền lòng cả.
Vương Quốc Khánh lại uống một ngụm rượu, sung sướng vui vẻ gắp một miếng thịt bắp bò, cuộc sống càng ngày càng tốt.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây