Trần Thục Hoa nói đến đây nhịn không được mỉm cười: “Thật ra ngày đó không chỉ có gia đình của mẹ đi theo, còn có không ít dân chúng cũng đều đi theo, nhất là mấy đứa nhóc con, mắt đứa nào cũng sáng rực, vừa đi theo vừa bắt chước hô to khẩu hiệu. Chờ đến khi bộ đội dừng lại thì không có ai dám đi qua đó, đều vây quanh ở bên cạnh nhìn. Nhưng mà doanh trưởng Bùi tinh mắt thật đó, nhìn thoáng qua đã thấy ngay mẹ với hai đứa nhỏ, mẹ đoán chắc trên đường đi cậu ấy cũng đã nhìn thấy rồi, chỉ có điều khi đó cậu ấy không tiện dừng lại.”
Ân Ngọc Dao nghe thế nhịn không được mỉm cười đồng ý, Bùi Vân Thánh thật sự rất tinh mắt, lúc trước khi đưa tiễn cũng nhiều người như thế, anh nhìn thoáng qua đã nhìn thấy cô ngay rồi.
Trần Thục Hoa cũng không để ý đến sắc mặt của Ân Ngọc Dao, tiếp tục nói: “Doanh trưởng Bùi cầm hai cây súng gỗ đến, đưa cho hai đứa nhỏ mỗi đứa một cây. Nói là dọc đường đi tranh thủ lúc nghỉ ngơi điêu khắc, vốn cũng định tặng cho hai đứa nhỏ, chỉ là không ngờ sẽ gặp được bọn họ ở chỗ này, còn chưa kịp làm dũa lại cho xinh đẹp, đưa cho hai đứa chơi trước, chờ sau này sẽ làm cái khác tốt hơn.”
Ân Ngọc Lỗi lập tức nói: “Doanh trưởng Bùi chờ lần sau sẽ làm cho em loại súng gỗ giống y như súng thật, có thể tháo lắp, còn có thể bắn ra đạn.”
Vương Hiểu Tuệ ở bên cạnh bổ sung: “Là dùng giấy hoặc là viên đất để làm viên đạn, không phải là đạn thật.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây