Ân Ngọc Dao ở trong phòng bình tĩnh một lúc lâu, mãi đến khi soi gương thấy mình đã bình thường trở lại mới đi ra ngoài. Lúc này các thanh niên trí thức đều đi đưa tiễn đội ngũ đi huấn luyện dã ngoại, Ân Ngọc Dao đoán chừng bọn họ cũng đã tập hợp xong rồi, trực tiếp chạy thẳng ra ngoài nông trường.
Binh lính của bộ đội đã đi ra ngoài tập hợp chờ xuất phát, đột nhiên Ân Ngọc Dao nghe được một tiếng nói quen thuộc, cô quay đầu nhìn về phía nông trường, chỉ thấy Bùi Vân Thánh đang kêu khẩu hiệu, cùng Yến Minh Hi dẫn đội ngũ thanh niên trí thức từ nông trường đi ra ngoài, gia nhập vào trong đội ngũ của bộ đội.
Tập hợp xong, phía trước lại vang lên một tiếng khẩu lệnh, bộ đội chạy chậm đi đến. Bùi Vân Thánh đứng ở bên ngoài đội ngũ tranh thủ cơ hội chỉnh sửa đội ngũ xoay người lại, từ trong đám đông tìm được Ân Ngọc Dao một cách chính xác.
Bốn mắt hai người chạm vào nhau, ánh mắt Bùi Vân Thánh không tự chủ được trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, trong mắt mang theo vẻ dịu dàng và lưu luyến. Đội ngũ nhanh chóng đi đến, anh chỉ có thể hơi gật đầu nhẹ với Ân Ngọc Dao, xoay người đi theo rời đi.
Trong số những người đưa tiễn đội ngũ còn có người nhà quân nhân, cũng có người nhà của thanh niên trí thức, mọi người vẫn luôn nhìn theo bọn họ rời đi, mãi đến khi đội ngũ biến mất khỏi tầm mắt của bọn họ mới lần lượt giải tán.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây