Vu Yến Tú nhíu mũi, có chút bất đắc dĩ nói: “Lúc nãy doanh trưởng Yến cũng nói như thế, nói em giống như học sinh tiểu học, bảo em mau ăn chóng lớn. Thật ra dạo gần đây em đã cao lên rất nhanh rồi, hiện tại em mặc lại cái quần mùa thu năm ngoái thì đã ngắn một đoạn rồi đó. Chờ năm nay em lại ăn nhiều hơn một chút, nói không chừng sang năm em sẽ cao bằng mấy chị luôn.”
Mọi người đều mỉm cười đầy thiện ý, Vu Yến Tú cầm túi giấy bảo mấy người bọn họ lấy một miếng nói: “Tuy rằng em lùn thật, nhưng cũng không đến mức ăn ít đi vài miếng thịt khô thì sẽ không cao lên nổi, các chị mỗi người cầm một miếng nếm thử thay đổi khẩu vị đi.”
Nếu Vu Yến Tú đã nói như thế, mọi người đều cầm lấy một miếng. Khi túi giấy đưa đến trước mặt Thường Nhạc Ngữ, cô ta nhìn thịt khô bò vô cùng quen thuộc ở trước mặt, tâm trạng vô cùng phức tạp. Cô ta im lặng một lúc, cuối cùng vẫn cầm lấy một miếng, ngẩng đầu lên. Cô ta cẩn thận ngắm nhìn gương mặt rõ ràng còn mang theo nét trẻ con ở trước mặt, nhịn không được nói: “Yến Tú càng ngày càng nói ngọt, chẳng trách lại được mọi người yêu thích như thế.”
Rõ ràng đây là một câu khen ngợi khá tốt, nhưng không biết vì sao người ta lại nghe được vẻ mỉa mai.
Vu Yến Tú nhìn Thường Nhạc Ngữ cười cười: “Thật ra cũng không phải em nói ngọt, chỉ là em khá chân thành mà thôi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây